Hôm thứ Hai, Ni trở thành VĐV lớn tuổi nhất lịch sử Olympic giành chiến thắng ở một trận bóng bàn khi đánh bại tay vợt 31 tuổi người Thổ Nhĩ Kỳ Sibel Altinkaya ở vòng 1/16 nội dung đơn nữ.
Tuy nhiên, VĐV thi đấu cho Luxembourg không thể tạo ra kỳ tích, khi gặp tay vợt số 1 thế giới Sun Yingsha ở vòng 1/8 hôm qua 31/7.
Sun thắng chung cuộc 4-0, nhưng khi trận đấu kết thúc, Ni mới là người nhận được sự tán thưởng nồng nhiệt từ khán đài cùng cái ôm của Đại Công tước Luxembourg. Chứng kiến cả nhà thi đấu đứng dậy vỗ tay khen ngợi mình, Ni bật khóc vì xúc động. Bà phải nán lại rất lâu sau khi trận đấu kết thúc để trả lời phỏng vấn của các đài truyền hình và báo chí.
Ngay cả Sun, người từng giành hai HC vàng Olympic, cũng thể hiện sự ngưỡng mộ với đối thủ. Sun, 23 tuổi, kém Ni đến 38 tuổi. Thậm chí, cô còn kém 9 tuổi so với con trai của Ni.
Ni sinh ngày 4/7/1963 ở Trung Quốc. Bà bắt đầu chơi bóng bàn khi còn nhỏ ở Thượng Hải, sau khi xem một giải đấu trên TV. 16 tuổi, bà đã góp mặt trong đội tuyển quốc gia và giành hai huy chương vàng cho Trung Quốc tại giải vô địch thế giới ở Berlin năm 1983. Bà sau đó tiếp tục dự giải vô địch thế giới năm 1985 ở Gothenburg (Thụy Điển). Khi ấy, bóng bàn chưa được đưa vào Olympic.
Năm 1986, Ni rời đội tuyển bóng bàn Trung Quốc với lý do quá nhiều sự cạnh tranh. Bà muốn ra nước ngoài học rồi chuyển đến Đức sinh sống vào năm 1989.
Năm 1991, Ni sang Luxembourg ở và được nước này đề nghị làm HLV cho đội bóng bàn quốc gia. Khi ấy, Ni mới 26 tuổi. Nhận ra bản thân còn có thể thi đấu, bà trở lại rồi lần đầu xuất hiện ở Olympic tại Sydney năm 2000, ở tuổi 37. Chồng của Ni, Tommy Danielsson (Thụy Điển) cũng là HLV của bà.
Ni rất nổi tiếng ở Luxembourg, và vẫn được yêu mến ở Trung Quốc. Các tay vợt trẻ đều gọi bà là "bác gái" như một dấu hiệu của sự tôn trọng. Bà thừa nhận hơi lo lắng trước khi đối đầu Sun: "Tôi từng là một trong những tay vợt xuất sắc thế giới, nhưng đó là chuyện của 40 năm trước!".
Ni di chuyển không còn nhanh nhẹn, nhưng luôn chọn vị trí rất hợp lý. "Lối chơi của tôi đã lỗi thời, nhưng kỹ thuật về cơ bản còn tốt", Ni nói. "Bạn luôn có thể thay đổi cách chơi, luôn luôn cải thiện. Tôi hy vọng mình đã cho thế giới thấy rằng ở mọi lứa tuổi, mọi người đều có thể chơi bóng bàn".
Câu chuyện của Ni đã truyền cảm hứng cho Zhiying Zeng - đồng đội cũ của Ni ở đội tuyển Trung Quốc. Sau 30 năm treo vợt, Zeng trở lại với bóng bàn vào năm ngoái. "Khi tôi bắt đầu thi đấu trở lại, Ni đã 60 tuổi. Nếu bà ấy có thể chơi, thì tôi cũng có thể. Bà ấy là tấm gương cho tôi noi theo", Zeng nói.
Zeng thi đấu cho Chile ở Olympic 2024. Ở tuổi 58, bà lần đầu nếm trải không khí của Olympic. Tuy thua ngay từ vòng đầu tiên, nhưng cũng như Ni, Zeng được khán giả cổ vũ nhiệt liệt và đang nghĩ tới việc tham dự Olympic Los Angeles 2028.
Bản thân Ni cũng chưa nghĩ đến chuyện giải nghệ. "Ai mà biết tôi có thể thi đấu tiếp hay không. Hãy để ông trời quyết định. Gần đây, tôi nghĩ mình đã quá già để chơi bóng bàn, nhưng sau đó tôi nhận ra mình thật ngốc nghếch. Bởi vì tôi nhận ra, dù sao thì hôm nay chúng ta vẫn còn trẻ hơn ngày mai", bà nói.
(theo Guardian)