Champions League

Chung kết Champions League 1992/93: Cú đánh đầu bất tử của Basile Boli

Đón đọc đặc san “30 năm Champions League”
Mùa giải 1992/93, Champions League ra đời từ dư chấn của một thảm hoạ bóng đá, để rồi lột xác trở thành một sân khấu vĩ đại, một đấu trường danh giá, một thương hiệu bóng đá thành công nhất trong lịch sử.
Nhân kỷ niệm 30 năm Champions League, Tạp chí Bóng đá gửi tới độc giả một ấn phẩm đặc biệt với nhiều bài viết đặc sắc, hấp dẫn và độc quyền.

Không có một CLB bóng đá của Pháp nào đăng quang Champions League kể từ chức vô địch rực rỡ của Olympique de Marseille (OM) năm 1993. Vinh quang của OM vẫn là ánh hào quang duy nhất của bóng đá Pháp, cho dù ngay sau đó nó bị bóng đen của scandal dàn xếp tỉ số làm khuất bóng.

Trọng tài Kurt Roethlisberger người Thụy Sĩ cho OM hưởng quả phạt góc ở phút thứ 43 của hiệp 1. Bầu không khí trên khán đài và dưới sân lập tức trở nên im lặng khi Abedi Pelé điều chỉnh quả bóng để chuẩn bị đá phạt góc.  

Basile Boli, người 10 phút trước kêu đau đầu gối lần thứ hai khiến cả BHL và ông chủ tịch Tapie lo lắng, nhưng anh vẫn không rời sân. Ở tình huống đá phạt góc này, Boli là người đầu tiên có mặt trong vòng cấm của Milan, theo sát anh là Frank Rijkaard cao 1m93.  

Theo kịch bản phạt góc quen thuộc, đáng lẽ Boli phải đứng gần Pele nhất có thể để nhận được bóng đầu tiên. Tuy nhiên, ở tình huống này, anh không thấy có cơ hội nào sáng nếu vẫn chọn vị trí như thế nên đã di chuyển vào trung tâm vòng cấm địa của Milan, mặc cho Rijkaard lẵng nhẵng theo sau.

Gần đó là Franco Baresi. Boli đã dịch chuyển thêm ra ngoài một chút, kéo theo Rijkaard rồi bất chợt quay lại vị trí cũ đón bóng, trong khi đối thủ bị hớ đà. Thấy bị lừa, Rijkaard liền ngoái lại, chộp lấy lưng áo của Boli. Ở góc xa, Alen Boksic đang kèn cựa với Paolo Maldini còn Rudi Voeller bị Alessandro Costacurta chiếu tướng.  

Giám đốc thể thao của ĐT Đức hồi tưởng: “Tôi đang ở ngay phía trước Basile, giữa cột dọc bên trái và chấm phạt đền. Khi Pelé thực hiện quả phạt góc, tôi tưởng bóng sẽ rót về phía đầu mình, nhưng hoá ra, Boli nhẩy cao hơn tất cả, đánh đầu với toàn bộ sức lực khiến trái bóng bay vào lưới. Phải vài giây sau, tôi mới biết có bàn thắng”.

Pha đánh đầu bất tử của Boli tại chung kết Champions League 1993

Còn Boli kể lại giây phút lịch sử: “Tôi nhanh hơn nhưng không nhảy cao bằng Rijkaard. Lúc đó, tôi sợ nhất Baresi, người đã kéo quần đùi của tôi để kìm đà bật cao. Nhưng tôi quá rõ quỹ đạo bóng của Pele ở điểm đá phạt góc bởi trong số 32 bàn thắng của tôi, có tới 20 bàn xuất phát từ chân của anh ấy.  

Tôi nhảy lên và thấy bóng xoáy nên khéo léo lái bóng bay qua người thủ môn Sebastiano Rossi để ghi bàn. Khi bóng vào lưới rồi, Rossi vẫn đứng bàng hoàng, tự hỏi bàn thắng đã đến như thế nào. Đó là phút thứ 44 của trận đấu. Một con số may mắn, bởi áo đấu của tôi cũng là số 4”.

Những người Italia có mặt trên sân chết lặng. Paolo Maldini đứng bất động trong vài giây nhìn chằm chằm vào quả bóng phía sau vạch vôi. Alessandro Costacurta hai tay ôm đầu. Trên băng ghế dự bị của Milan, chỉ có Jean-Pierre Papin không hề nao núng.

Khỏi phải nói các thành viên OM ăn mừng như thế nào. Sự điên cuồng trên sân đạt mức cực đại, mọi người lao vào nhau cười, nói, khóc, hét, ôm hôn. Nhưng đây mới chỉ là lúc kết thúc hiệp 1 mà thôi. Họ phải bình tĩnh bởi mới chỉ có 1 bàn thắng và còn 45 phút nữa.

Tuy nhiên, điểm nhấn lịch sử duy nhất của trận chung kết Champions League 1992/93 đã hoá thạch với với cú nhảy cao khó tin và pha đánh đầu thành bàn dũng mãnh của Boli. Tất cả những gì diễn ra trong hiệp 2 chỉ là những tình huống cứu thua của thủ môn Fabien Barthez hay những đợt tấn công vô hiệu của Milan.  

Khi đồng hồ trên sân Munich chỉ giờ 10:03 tối, Marseille đã đến đích của mình: chức vô địch Champions League đầu tiên, ở mùa giải khai sinh giải đấu này. Nó đã kết thúc 37 không biết đến vinh quang vô địch Cúp C1 châu Âu/Champions League của người Pháp.

Ông chủ điên rồ và tai tiếng Bernard Tapie bên cạnh Cúp Bạc Champions League 1993

 Didier Deschamps nâng chiếc cúp nổi tiếng này, một chiếc cúp có chiều dài gần bằng cơ thể anh ta, trong sự hân hoan của OM và toàn thể nước Pháp. “Được nâng cao chiếc cúp này là một đặc ân to lớn nhất sự nghiệp bóng đá của tôi”, đương kim HLV trưởng của ĐT Pháp bùi ngùi chia sẻ.

Ông chủ tịch Bernard Tapie, người đã chết cách đây nhiều năm trong sự ô nhục dàn xếp tỉ số bị phanh phui sau đó, đã có một khoảng thời gian đẹp và đáng nhớ. Chiếc cúp này đã đến trong giấc mơ của ta nhiều lần và nó đang hiện diện trong tay ông ta khi đang nhâm nhi ly rượu champagne.

“Giây phút đó là không thể xóa nhòa, nó còn hơn cả một hình xăm. Ở Marseille, tất cả mọi người rất tự hào về khoảnh khắc này. Bạn nghĩ tại sao khi tôi đi thăm mộ của chồng tôi, nó luôn phủ đầy hoa, gấu bông, khăn quàng cổ, nến”, phu nhân Dominique Tapie mỉm cười nói về người chồng quá cố ở thời khắc kỳ diệu đó bất chấp cơn tai ương sẽ đến sau đó 5 tháng.  

Bi kịch đã thực sự bắt đầu một tuần trước trận chung kết ở Munich khi chủ tịch khét tiếng của Marseille là Bernard Tapie muốn OM chiến thắng bằng mọi giá. Ông đã chỉ đạo các nhân viên ở CLB trả tiền cho một số cầu thủ của Valenciennes để thắng nhàn tại Ligue 1 và dồn sức cho chung kết Champions League.  

Một cuộc điều tra hình sự đã được mở vào ngày 8/6/993, và kết luận OM đã dàn xếp tỉ số. Mùa 1993/94, Marseille bị UEFA loại khỏi Champions League mặc dù không tước danh hiệu, đồng thời bị LĐBĐ Pháp tống xuống hạng. Vài tháng sau, OM nộp đơn xin phá sản, chủ tịch Tapie bị kết án 2 năm tù.

Cùng chuyên mục

Đọc thêm